Chân dung thật của Jay Chou- Ông vua AZN Pop
Giáo viên chủ nhiệm đã từng nghĩ rằng hắn ta bị câm, còn những idol maker của bộ máy lăng xê thì chê bai rằng hắn quá xấu để làm một ngôi sao. Nhút nhát, lập dị nhưng cũng đầy tài năng với khả năng hát, sáng tác và chơi thuần thục piano, cello, violon lẫn trống, đó chính là Jay Chou, ông vua của Pop châu Á.
Đằng sau những tiếng gào rú đầy kích động của các crazy fan cuồng nhiệt trong liveshow và từng hàng những cô gái chỉ mong được chạm vào chiếc đàn piano của Jay, là một góc khuất sau sofa trong toà nhà của Studio Alfa Music, nơi Jay vẫn thường nằm dài tìm cảm hứng sáng tác. Chỉ cần một giai điệu bất thình lình xuất hiện trong cơn mơ màng thì ngay lập tức anh chàng sẽ vụt đến bàn, ghi lại giai điệu vào giấy.
Trong gần 2 năm, Jay đã làm việc trong cái xó này với hợp đồng viết nhạc $600/ một bài hát và gần như không rời khỏi căn phòng cách âm nằm trên tầng 7. Với công việc viết ca khúc cho những ca sĩ đẹp trai xinh gái thì có thừa mà tài năng thì thiếu hụt trầm trọng, anh chàng có thể ngồi nguệch ngoạc sáng tác cả ngày trời trên những tờ Menu bị bỏ đi, rồi kiệt sức đi ngủ sau khi đã trút hết những giai điệu nằm trong đầu.
Alfa studio là nơi Jay Chou mày mò thử nghiệm, tìm ra những công thức tạo hit, và cũng là nơi Jay đã được tiếp xúc với các POP star bự nhất của Canto POP và Mando POP, để đi đến kết luận: chính âm nhạc mới là yếu tố quan trọng nhất của ngôi sao, chứ không phải là gương mặt xinh xắn, vũ đạo bốc khói hay poster đẹp long lanh. Anh chàng đã chứng kiến như ca sĩ nam xinh xắn hát trật nhịp; những diva giỏi làm dáng hơn là cảm thụ âm nhạc và những boysband được tuyển chọn dựa trên khả năng nhảy nhót thay vì khả năng hát hò. Và Jay Chou đã tìm được vũ khí tối thượng của một ca sỹ để tồn tại trong showbiz, chính là âm nhạc. “Đừng gọi tôi là một thần tượng, vì thần tượng cần một ngoại hình đẹp. Tôi rất xấu và tôi cũng không mong mọi người biết đến tôi nhờ khuôn mặt đẹp.”
Và với guồng máy showbiz Hồng Kông- Đài Loan- Singapore, nơi mà các thần tượng được đóng gói sẵn chờ ngày xuất xưởng để tấn công thị trường thì sự tồn tại của một nhân vật anti-idol đã 26 tuổi là một điều không tưởng! Tất tần tật những nam ca sĩ của Mando Pop đều có được một ngoại hình nữ tính và gương mặt non choẹt, nổi lên nhờ một hit duy nhất rồi sau đó nếu may mắn sẽ có một sự nghiệp phim ảnh hạng B và những hợp đồng quảng cáo kem dưỡng da, nước ngọt hay dầu gội đầu! “Kể cả khi các fan nữ cuồng nhiệt nhất gần như phát điên vì được nói chuyện với tôi thì họ cũng chưa bao giờ bảo rằng tôi đẹp trai!” Jay thừa nhận. “Họ nói rằng họ thích những bài hát của tôi, chính âm nhạc của tôi đã khiến họ phát điên lên!”
Từ khi album đầu tiên, Jay được xuất xưởng vào 11/2000, bằng những bản ballad pop êm ái và hay một cách đáng kinh ngạc, đủ để Craig David cũng phải giật mình, âm nhạc của Jay đã thống trị hay thậm chí là đảo lộn hoàn toàn đế chế âm nhạc của châu Á. Mặc dù anh chàng chỉ hát và rap trên tiếng Phổ thông nhưng album của hắn cứ tằng tằng 2,3 đĩa bạch kim không chỉ ở Đài Loan mà còn cả Trung Quốc, HongKong, Malaysia, Singapore. Báo chí Hongkong đã phong cho Jay Chou danh hiệu “Tiểu vương siêu phàm” (Jay Chou khăng khăng rằng hắn ghét danh hiệu này!).
Jay đã từng bị coi là trẻ em chậm phát triển. Ellen Tsu, giáo viên Anh văn cấp 3 cho rằng Jay hoàn toàn không đủ khả năng để đi học. “Trên mặt của cậu học sinh này hầu như không có một chút cảm xúc nào, thậm chí tôi từng nghĩ rằng cậu ta bị điếc!” Jay Chou học kém tất cả các môn, từ Toán, Anh văn đến các môn khoa học. Nhưng mẹ của Jay, bà Yeh để ý rằng cậu bé lầm lì và nhút nhát trở nên cực kỳ nhanh nhẹn khi có tiếng nhạc. “Jay đã tỏ ra nhạy cảm với âm nhạc từ khi nó còn chưa biết đi!” Bà Yeh đã cho Jay đi học Piano khi hắn mới lên 4. Và Jay đã chơi đàn piano như bị nghiện, trong khi tất cả những đứa trẻ con 4 tuổi đều nghiện ăn kem thì Jay chỉ nghiện bàn phím piano! Và đến khi trở thành một teen thì sở trường chơi Piano của Jay đã vượt xa lứa tuổi. “Có một lần Jay ngồi đàn bài quốc ca của Đài Loan. Chẳng hiểu bằng cách nào mà một bài quốc ca lại có thể trở nên popy đến thế!”
Nhưng có vẻ như sẽ chẳng có tương lai nào cho cậu học sinh Jay, vì một học sinh trung học cần phải lo chăm chút cho bảng điểm các môn cơ bản: Toán, tiếng Đài Loan, Khoa Học, Tin học, còn âm nhạc chỉ dành cho giới con nhà giàu được sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng mà thôi! Jay thi trượt, và suýt nữa thì thay cho hình ảnh một ông vua CPOP là một anh nhân viên giao đàn organ ít nói và rụt rè, kết thúc việc giao hàng bằng cách chơi một vài bản nhạc.
Nhưng âm nhạc không từ bỏ Jay. Trong một lần đi lang thang ngoài đường, một cô bạn từ thời cấp 1 đã nhờ Jay đệm đàn trong tiết mục dự thi Tìm kiếm tài năng- một phiên bản American Idol version Đài Loan. Oâng bầu của cuộc thi, Jackie Wu, một chuyên gia săn lùng các hạt giống ngôi sao ban đầu đã không mấy để ý đến anh chàng run cầm cập bên cây đàn piano. “Thực sự tôi không mấy ấn tượng với tiết mục này. Cô bạn của cậu ấy hát khá tệ. Nhưng khi nhìn thấy điểm số của phần nhạc đệm thì tôi thực sự ngạc nhiên.” Sau buổi thi, Wu, ông chủ của tập đoàn Alfa Music đã ra sau cánh gà tìm Jay lúc này vẫn còn đội một cái mũ bóng chày sụp xuống quá mắt. “Aán tượng đầu tiên của tôi về cậu ta là một thanh niên cực kỳ nhát và ít nói. Thậm chí tôi còn nghĩ cậu ấy chậm phát triển.”
Nhưng Mr Wu thực sự bị âm nhạc của Jay thu phục. Wu đã không chỉ ký với Jay một hợp đồng làm song-writter mà còn đưa cho Jay cơ hội để chế tạo hits, biến một nơi vô dụng như góc khuất sau ghế sofa thành một công xưởng chế tạo hits thu nhỏ. Ở đó, Jay tạo ra hits cho những ngôi sao như Power Station và diva Đài Loan Valen Hsu. “Jackie giống như anh trai của tôi. Anh ấy đã hướng dẫn tỉ mỉ cho tôi cách để trở thành nghệ sĩ, để trở nên pro(chuyên nghiệp) và để tiến xa hơn trong sự nghiệp.” – Jay.
Nhưng vẫn không ai nghĩ rằng Jay có thể làm được nhiều hơn là một songwriter. “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc Jay có thể trở thành một ngôi sao của showbiz, cậu ta hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn về ngoại hình.”, Wu thừa nhận. Nhưng đó chỉ là khi Wu chưa chuyển giao Alfa Music cho J.R Yang. Chỉ gần một năm rưỡi sau sự chuyển giao ấy, JAy đã bước ra từ một bộ phận trong guồng máy tạo ra ngôi sao để trở thành một ngôi sao.
“Tôi hỏi cậu ấy rằng liệu cậu ấy có muốn sáng tác cho riêng mình không”, Yang giải thích. Và thế là Jay đã thu âm thử bài 可爱女人Ke Ai Nu Ren (Lovely Woman) trong khoảng thời gian trống của phòng thu. “Sau khi nghe hết 4 phút thu thử, tôi gần như hét lên “Còn chờ gì nữa?”. Studio giống như nhà của Jay và cậu ta đã ở đấy 24h/7 ngày từ khi vào công ty, vì thế 3 tháng thu âm album vol 1 trong phòng thu chẳng khác gì một kỳ nghỉ hè.”
Âm nhạc của Jay kết hợp các phong cách và trào lưu âm nhạc khác nhau vào giai điệu RnB đậm đặc châu Á của Jay. Hắn kết hợp các nhạc cụ phương Tây với sáo Trung Quốc, thậm chí sử dụng cả âm nhạc ngũ cung vào RnB. Không phải Jay Chou là người duy nhất theo RnB trong CPOP, điều mà Wang Lee Hom và David Tao cũng đã từng làm, nhưng chỉ đến khi Jay Chou xuất hiện thì mới có một làn sóng các ca sĩ và nhóm nhạc RnB tràn ngập trên MTV Đài Loan. Theo như Funglaichi, một nhà phê bình âm nhạc nhận xét trên tuần báo Ming Pao ở Hongkong thì “Jay chính là người tạo ra xu hướng!”.
Thành công của một singer-songwriter Jay đã sản sinh ra một loạt những bản photocopy-“Một trào lưu của các singer-song writer”-theo lời của Mark Lankester, giám đốc Warner music Hongkong. Cứ như thể những anh chàng superbabe đều đồng loạt cầm guitar lên và sáng tác, ngay cả Tạ Đình Phong cũng bập bẹ viết ra giai điệu cho riêng mình, rồi đến Anson Hu, người được giải best new artist của Radio cũng thậm chí được gọi là Jay của Trung Quốc.
Điều làm nên thành công và khiến cho Jay có thể đứng vững trước một làn sóng Jay wanabe chính là khả năng sáng tác được mài giũa suốt 2 năm miệt mài trong phòng thu. Và trong Jay, Fantasy Life và Eight Dimensions, các track đều nói lên rằng người hát là người hiểu rõ ca khúc do chính mình tạo nên và tự tin với tác phẩm 100% của mình. Thay vì hát một ca khúc manager đưa và bảo rằng bài này sẽ là hit, Jay hát chính suy nghĩ của mình.
Album thứ hai “Fantasy” được phát hành tháng 9 năm 2001 đã đưa anh lên đỉnh cao khi mang về cho Jay những giải thưởng hàng đầu đặc biệt là 5 giải Kim Khúc (Golden Melody Awards). Jay được gọi là Michael Jackson của Châu Á. 3 album liên tiếp ra đời trong hai năm 2002 – 2003-2004 mang tên Tám độ không gian, Diệp Huệ Mỹ và Thất Lý hương tiếp tục giúp Jay thu về hàng tá giải thưởng. Live show của Jay tại Hong kong cũng lập lên một kỷ lục mới khi 37 500 vé được bán hết veo trong chưa đầy 45 phút.
Jay của ngày hôm nay đội một cái mũ len trắng trùm lên mái tóc được cắt tỉa hoàn hảo, mặc bộ vest nhung sau một hành trình không hề dễ dàng để đi từ một chuyên viên phòng thu trở thành popstar. Trong các buổi phỏng vấn, Jay trả lời thật thà mọi hỏi phỏng vấn một cách cực kỳ tiết kiệm lời, chỉ “có”, “không” hoặc gật đầu, đôi khi bối rối đưa mắt sang chỗ khác; không hề có dấu hiệu gì để nhận ra một Jay Chou-ông vua của CPoP.
Người ta chỉ nhận ra Jay khi anh chàng bắt đầu nói về âm nhạc một cách say sưa, và chỉ toàn là về âm nhạc. “Âm nhạc thật kỳ diệu”, Jay giải thích, “Chúng đa dạng và biến động không ngừng”. Jay bắt đầu nói về các lý thuyết của âm nhạc, về Chopin, về sự khác biệt giữa cello và violin, giữa âm nhạc ngũ cung của Trung Quốc và 7 nốt nhạc phương Tây. “Thật kỳ diệu”, anh chàng lặp lại và lắc đầu, nhìn người nghe một cách sốt sắng như thể sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để mọi người có thể hiểu hết những điều hắn nói. Và sau đấy thì Jay mới bắt đầu cởi mở hơn, ngập ngừng nói về ước mơ có bạn gái của hắn, và cả cái sự nhút nhát dẫn đến mái tóc dài quá mắt giúp cho hắn không bị run trước những cặp mắt nhìn chằm chằm của fan. “Không có âm nhạc thì tôi chỉ là một thằng ngố. Tôi thậm chí còn không biết cách để chat với bạn bè qua Yahoo Messenger!”
Jay gọi nguyên nhân để hắn thành công là “diao”- một từ lóng của Đài Loan, có nghĩa là kool/kỳ quặc. “Diao là nguyên tắc sống và làm việc của tôi. Có thể hiểu nó có nghĩa là bất kỳ điều gì bạn làm, đừng cố gắng đi theo hay bắt chước người khác. Hãy đi con đường của riêng mình.”
Jay giải thích về sự thành công của mình thế này: “Tôi nghĩ đó gần như là một khả năng gây shock. Đó là cách tôi khiến mọi người phải kinh ngạc và không thể lường trước điều gì trong âm nhạc và cách biểu diễn của tôi. Giống như trong liveshow đầu tiên của tôi ở Đài Bắc, tôi đã cởi bộ áo giáp của mình và ném xuống khán giả, đó chính là diao.”